"Tôi khóc những chân trời không có người bay
Lại khóc những người bay không có chân trời" (Trần Dần)

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

Cánh bướm

Chân trời hoang tưởng



Họ đang dẫn tôi đi
Đến chân trời hoang tưởng
Họ cũng dẫn bạn đi
Đến chân trời hoang tưởng

Chân trời nơi ta đến
Có ánh sáng và hoa
Có mùi thơm nhựa sống
Và tình người bao la

Nơi chân trời hạnh phúc
Sống độc lập tự do
Tôi làm theo năng lực
Anh hưởng theo nhu cầu

Chân trời theo họ nói
Sẽ chẳng còn bao xa
Qua thời kỳ quá độ
Nơi ấy sẽ hiện ra

Cả dân tộc tôi đi
Đến chân trời hoang tưởng
Những đôi chân gầy gộc
Những cuộc đời éo le

Đoàn người lặng lẽ bước
Xiềng xích dắt nhau đi
Bao nhiêu nỗi oan khuất
Kể sao hết tù đầy

Xin hãy dừng lại hỏi
Có chân trời đấy không?
Hay cứ hoài hoang tưởng
Cho đến lúc ra đồng.

Trần Cảnh

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

Chúng tôi bước đi


Thân tặng những con người can đảm đã xuống đường biểu tình trong những ngày qua, đồng tặng những người còn chưa dám bước chân.


Tôi bước đi
Lòng rộn ràng cất tiếng Việt Nam
Dù đời mình còn lắm lầm than
Và quanh tôi người ta vẫn bước

Tôi bước đi
Lòng tự hào đất nước Việt Nam
Người cùng người vượt qua thời gian
Và dân tôi người ta vững bước

Dậy mà đi, hỡi đồng bào ơi
Biển đảo quê hương xa tận ngoài khơi
Dậy đi hỡi người khắp nơi nơi
Dậy cùng nhau cờ bay phấp phới

Đi qua những ngôi nhà
Đi qua những phố phường
Đi cho quân thù rút khỏi quê hương
Đi cho biển đảo về với yêu thương

Chúng tôi bước đi
Hát cùng nhau đuổi giặc giết thù
Hát cùng nhau thoát khỏi ngục tù
Và cùng nhau chúng ta cất bước

Chúng tôi bước đi
Cùng vững tin một đất nước hòa bình
Cùng đứng lên với một chữ tình
Tình quê hương, tình thương đất nước

Trần Cảnh

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

1 đêm mất ngủ

4h 30' sáng ngày 1/7/2011. Ko tài nào ngủ được, người đau nhức ra rời, ngực đau, các cơ nhức mỏi một cách kinh khủng, nằm mà đầu óc miên man ko thể tập trung vào bất cứ việc gì, kể cả việc ngủ.

Mình cảm thấy vô cùng tồi tệ, như mới bị đánh 1 trận chí tử mà ko hiểu vì sao. Cứ nằm, cứ miên man, lại dậy, rồi lại nằm.

Có lẽ đây là hệ quả của bữa rượu tối qua, đầu óc miên man đến những truyện ngắn của Nguyễn Công Hoan. những câu chuyện đã xảy hơn 70 - 80 năm về trước, ấy mà cứ hiển hiện, chân thực như đang ở xã hội hiện tại.

Miên man. miên man
Người đau, người nhức
Đầu óc cuồng quay
Trở mình thức giấc
Lòng nghe tiếng nấc

Miên man miên man
Đêm dài cô tịch
Một mình lặng thinh
Nghe đời đau nhức
Mong đừng thức giấc

Miên man miên man

Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011

Sen Hồ tây


Sen nay đã thành quốc hoa
Nhưng sen không thắm hay nhòa thêm đâu



Thơ mi-ni

AD_1

 
Tác phẩm là bản gốc ? đời là bản sao ?
Ối Ôi, luôn tam sao thất bản

Tôi khóc những chân trời không có người bay
Lại khóc những người bay không có chân trời

Tôi khóc những chân trời - bụi đỏ
Ở đó: vắng người
không có người biết khóc – các chân mây
vô tư như thuở ngày xưa
Nhìn một vì sao
buồn bên ngưỡng cửa
Em hãy giữ gìn đôi mắt lệ.
Đừng đau mứt lệ hạ huyền
Nỗi buồn sáng thế còn nguyên.
       (Trần Dần:1988 - 1989)

Chuyện đời sống năm 1980 - P2

VƯƠNG TRÍ NHÀN
16/6
Phổ biến một nghị quyết mới, có các nhận định.- Người ăn lương đã đến mức không thể chịu được nữa.
- Chống tiêu cực, không chống nổi.
- Ta đầu tư vào xây dựng cơ bản quá nhiều. Nhiều công trình đắp chiếu nằm đấy, khi xong cũng đã lạc hậu.

Sẽ gần như không chiêu sinh đại học thời gian tới. Học sinh hết lớp 10 chuyển về nông thôn, vào vùng B2 cũ, đi xuất khẩu lao động.


Báo
Nhân dân ngày 17-6 trong mục bạn đọc viết, nêu 3 việc:
1. Nhiều người khai man về lương thực
2. Một xe lửa ra khỏi Vinh 2km thì... đỗ lại để cho con buôn vứt hàng lên tàu. (Hôm nọ, đã có chuyện: nhân viên nhà ga, mang xăng lên tàu, để xăng cạnh bếp, xăng bốc cháy, cả một toa tàu đi đời)
3. Công ty san nền chở thuê cho xí nghiệp Chùa Bộc một số than. Không có tiền lót tay cho lái xe họ không chịu chở. Bàn đưa tiền này cho công ty san nền biến thành tiền thưởng. Công ty này làm một thời gian, lại không chịu, xui lái xe đòi tiền tiếp.


Chị M. hàng xóm kể: Một bà ở cơ quan có một đứa con gái chủ nhật nào cháu cũng dậy sớm, khăn áo chỉnh tề, vào thăm Lăng. Dậy sớm, mệt, bụng đói. Nhưng cố đi để tha bằng được một cái bánh mỳ về nhà gặm ăn, và sung sướng vì đã kiếm ra tiền.

Nhiều nhà, trẻ con rất hay xếp hàng thăm Lăng (phải ăn mặc rất đẹp) cũng là cốt để mua bánh mì rẻ. Ba hào một cái.

Các nghề ở mỏ đều sớm hủy hoại con người. 30 tuổi không lái xe nổi nữa. Người yếu, mắt kém. Năng suất không lên được. Bữa cơm công nghiệp của công nhân nhà nước cho 5 hào. Mua được 5 củ khoai tây luộc.


Trên bảo: có 1,5 triệu đảng viên. Nói hơi quá lên, thì có đến 0,5 triệu hỏng, đuổi ra khỏi Đảng cũng không tiếc, miễn là đảng trong sạch.

Tôi nghĩ thế còn trình độ? Trong sạch làm sao có thể tách rời trình độ. Vì sự dốt nát đẻ ra không trong sạch.

Chuyện đời sống năm 1980 - P1


Lời dẫn
1980 quả là một năm đặc biệt trong đời sống xã hội, nên mặc dù chỉ quen ghi chép về các sinh hoạt trong giới văn học, trong năm ấy, tôi cũng thường rải rác “vào sổ” các sự kiện hàng ngày được nghe được biết trong sổ tay, ghi một cách thật gọn và không kèm theo bình luận.
Lọc lại một số đoạn ghi năm ấy như bạn đọc sẽ đọc dưới đây, tôi hiểu mình thực ra vẫn chỉ làm việc theo hướng suy nghĩ lâu nay, mong từ cái nhỏ hiểu ra cái lớn và lấy quá khứ để giải thích hiện tại.

8/1:
Trứng 1đ một quả. Thịt 2,6đ. Tất cả các thứ đều lên giá. Giá vàng tăng từ 23,5 lên 30. Xe pơgiô khoảng 5,6 ngàn. Từ 1/1 nhà nước chỉ bán cho mỗi người trong gia đình 1kg gạo 1 tháng...

Cảm hứng

Bỗng một ngày
Cảm hứng trong tôi đi đâu mất
Đầu óc mông lung, chân vô hướng
Những điều xung quanh trở lên xa lạ
Những sự quan tâm bỗng hóa dửng dưng

Bỗng một ngày
Cảm hứng trong tôi không còn nữa
Công việc ngập đầu nhưng vẫn nghĩ đâu đâu
Những dự định riêng mặc cho dang dở
Những việc cần kíp chẳng còn muốn gấp gáp

Bỗng một ngày
Cảm hứng trong tôi như vô định
Lý trí muốn bỏ, đôi tay làm gượng gạo
Những tình bạn cũng dường như hư ảo
Tình yêu kia cũng bỗng hóa hư hao

Tôi muốn một ngày
Thật gần như ngay mai thôi
Hít thật sâu cho trí óc tỉnh táo
Hưng phấn ngập đầy cho trái tim nóng bỏng
Cho chân vững chắc, với tay đến tầm cao.

Trần Cảnh