"Tôi khóc những chân trời không có người bay
Lại khóc những người bay không có chân trời" (Trần Dần)

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

Chân trời hoang tưởng



Họ đang dẫn tôi đi
Đến chân trời hoang tưởng
Họ cũng dẫn bạn đi
Đến chân trời hoang tưởng

Chân trời nơi ta đến
Có ánh sáng và hoa
Có mùi thơm nhựa sống
Và tình người bao la

Nơi chân trời hạnh phúc
Sống độc lập tự do
Tôi làm theo năng lực
Anh hưởng theo nhu cầu

Chân trời theo họ nói
Sẽ chẳng còn bao xa
Qua thời kỳ quá độ
Nơi ấy sẽ hiện ra

Cả dân tộc tôi đi
Đến chân trời hoang tưởng
Những đôi chân gầy gộc
Những cuộc đời éo le

Đoàn người lặng lẽ bước
Xiềng xích dắt nhau đi
Bao nhiêu nỗi oan khuất
Kể sao hết tù đầy

Xin hãy dừng lại hỏi
Có chân trời đấy không?
Hay cứ hoài hoang tưởng
Cho đến lúc ra đồng.

Trần Cảnh